Nước mắt mẹ già
Câu chuyện đau lòng của bà lão quá cố
vẫn còn được ghi lại trong lá đơn kêu cứu cách đây hai năm bà gửi lên
lãnh đạo huyện. Lá đơn ghi: “Tôi sinh ra và lớn lên, xây dựng gia đình,
sinh con đẻ cái ngay trên mảnh đất tại thôn Xuân Dừa, nuôi dạy các con
khôn lớn rồi dựng vợ gả chồng cho chúng. Thế nhưng đứa con tôi tên Võ
Văn Thái lại bất hiếu ngang tàng, lén lút làm sổ đỏ mang tên mình, đập
phá nhà thờ họ để lấy đất bán. Chính đứa con này đã đẩy tôi ra khỏi nhà,
biến tôi thành vô gia cư phải sống nhờ vả hết nhà này sang nhà khác”.
Khi còn sống bà Quýnh già lão đã đau
đớn vì bị con trai giở mọi trò hắt hủi. Ban đầu bà lão giấu kín chuyện
không nói với ai vì nghĩ “con dại cái mang”, cho đến khi Thái làm được
sổ đỏ sở hữu mảnh đất bán cho người khác và đập phá nhà thờ thì bà lão
mới hoảng hốt làm đơn kêu cứu.
Từ lúc ấy người làng mới hiểu nỗi đau
mà bà lão phải âm thầm chịu đựng: “Chiếc võng tôi thường dùng bị con dâu
cắt dây cho gần đứt để khi tôi nằm bị ngã. Điện thắp sáng nó cắt không
cho tôi dùng. Ảnh tôi treo trên tường, quần áo tôi mặc chúng lấy xuống
vứt ra ngoài. Chúng cấm không cho tôi nấu ăn trong nhà. Cuối cùng chúng
nói tôi đầu độc gia đình nó để lấy cớ đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi thật sự
khổ tâm vì cách đối xử thất đức của thằng con trai mà tôi đã trót sinh
ra nhưng nuôi dạy không thành”.
Theo đơn trình bày gửi tới các cơ quan
chức năng, bà Quýnh vốn là người đứng tên sử dụng hợp pháp mảnh đất của
cả gia đình gồm hai thửa đất rộng hơn 1.000 m2. Cách đây 27 năm, người
con trai thứ của bà Quýnh là Võ Văn Thái đi bộ đội về lập gia đình, được
mẹ cho ở cùng. Thời gian sau đó bà cắt một phần đất để cho dòng họ dựng
nhà thờ, riêng bà làm túp lều tạm bên cạnh để tiện bề hương khói cho tổ
tiên.
Từ đó cho đến khi xảy ra chuyện, bà vẫn
sinh sống và bán hàng quán trên mảnh đất của mình. Chỉ đến khi vợ chồng
con trai ngang nhiên đập phá nhà thờ, cắt đất bán và kiếm cớ gây sự
đuổi mẹ đi, bà Quýnh mới tá hỏa phát hiện con mình đã được chính quyền
cấp quyền sử dụng toàn bộ diện tích đất bằng cách nào đó mà không hề
thông qua ý kiến của bà.
Xảy ra chuyện, những người con khác của
bà Quýnh còn “tố” trước đó em dâu mình lừa gọi điện cho anh chị nói rất
ngọt: “Các bác gửi tiền về để vợ chồng em xây cho mẹ ngôi nhà cạnh nhà
em để tiện phụng dưỡng mẹ khi tuổi già”. Ai ngờ sau khi lấy tiền xây nhà
xong, vợ chồng người em lại tìm mọi cách gây sự khiến bà mẹ không thể
sống nổi, buộc phải cất bước ra đi.
|
Vì mảnh đất này mà đứa con đã lập mưu đuổi mẹ khỏi nhà |
Phẫn uất kỳ án không tình người
Khi còn sống, bà lão Quýnh đã nhiều lần
gửi đơn tố cáo những cán bộ cấp xã, huyện địa phương này đã tiếp tay
cho con trai bà “qua mặt” gia đình để lén làm sổ đỏ. Mặc kệ bà lão lưng
còng ngày ngày lụi cụi đứng trước cổng ủy ban ngóng chờ sự giúp đỡ,
chính quyền địa phương này đưa ra hàng chục trang văn bản liên tục bênh
vực quyền sở hữu hợp pháp của người con trai trên mảnh đất do chính bà
mẹ tạo lập.
Khẩn thiết van nài, kêu cứu, xin giúp
đỡ đều không được, ngoài đứa con bất trị thì những người con khác của bà
Quýnh đều đã sinh sống ở nơi xa. Ròng rã gần 3 năm trời bà cụ ngoài 80
tuổi còng lưng vác đơn lên khắp các cơ quan chức năng nhưng hoàn toàn cô
độc, các cấp chính quyền từ xã đến huyện đều đứng về phía đứa con trai
bất hiếu. Cực chẳng đã, bà Quýnh bước sang tuổi 84 đã phải “đâm đơn”
kiện ông Chủ tịch huyện đã lấy đất của bà cấp cho con trai mình và yêu
cầu huỷ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất nêu trên.
Việc một bà lão nông dân dám gửi đơn
“tuyên chiến” với UBND huyện đã làm dư luận địa phương được phen xôn
xao. Người dân vẫn gọi tắt vụ kiện của bà Quýnh là vụ án “nghịch tử”,
gây phẫn nộ nhất là chính quyền lại đứng ra bênh vực đứa con bất hiếu
xua đuổi mẹ ruột của mình bằng hàng loạt các văn bản, các đợt thanh tra
kiểm tra. Cuối cùng thì đất của mẹ nhưng chính quyền lại vẫn cấp sổ đỏ
cho con, nhờ “lá bùa hộ mệnh” này, đứa con đã tác oai tác quái đuổi mẹ
ra khỏi nhà, cấm cửa không cho anh em được về nhang khói cho tổ tiên.
Bước sang tuổi 84, bà Quýnh kêu cứu mãi
vô vọng đành ngậm ngùi khăn gói ra mộ chồng thắp nén nhang rồi ôm mặt
khóc nức nở. Cùng đường, bà lão thất thểu rời quê vào tận Đắk Lắk sống
tạm. Nỗi phiền muộn về đứa con tệ bạc khiến bà lão ngày một héo hon. Sợ
không chờ được đến ngày về quê hầu kiện, bà đã viết di chúc trao lại
toàn bộ đất đai tại Hà Tĩnh cho một người con trai được bà tin tưởng tên
Võ Tá Đường, hiện là quân nhân ở Đà Nẵng.
|
Đơn kêu cứu của bà lão tội nghiệp trước khi chết |
Trong
di chúc, bà ghi rõ một thửa đất được dành để xây nhà thờ họ đúng như
tâm nguyện của bà khi còn sống, người con trai tên Đường chỉ là người
đứng tên để tránh xảy ra tranh chấp; thửa còn lại mới cho anh Đường được
toàn quyền sử dụng. Bà lâm bệnh và qua đời vào tháng 5/2012, khi nước
mắt còn đọng trên gò má răn reo, đôi mắt bà các con vuốt mãi mới chịu
khép; có lẽ vì nỗi đau nghịch tử. Người con trai tiếp nhận di chúc của
bà, đồng thời cũng “gánh” luôn vụ kiện chưa hẹn ngày xử.
Đầu tháng 7/2012, hơn hai tháng sau khi
mẹ trút hơi thở cuối cùng, vụ án mà trước đó bà mẹ đứng tên nguyên đơn
mới được đưa ra xét xử phiên sơ thẩm tại Tòa án nhân dân huyện Lộc Hà.
Thay thế người mẹ tội nghiệp đã chết ở vị trí nguyên đơn, nay là người
con trai Đường “chiến đấu” với người anh của mình. Anh này đã xin nghỉ
phép về quê để tiếp tục cuộc chiến pháp lý còn dang dở từng làm cho mẹ
anh phải sức tàn lực kiệt.
Tại phiên sơ thẩm, đối diện với người
anh em ruột và bản di chúc của người mẹ quá cố, bị đơn Thái nghi ngờ
tính xác thực của bản di chúc, “đòi” giám định chữ ký của mẹ và đề nghị
dừng phiên tòa. Yêu cầu này đã được Tòa chấp nhận, nghĩa là vụ án hi hữu
kéo dài đến hai đời này vẫn đang tiếp diễn.
Trong khuôn khổ bài báo này, Pháp luật & Thời đại
không đề cập sâu đến khía cạnh pháp lý của vụ án vì nỗi đau đạo lý của
vụ việc đã quá lớn; và trước tiên xét ở khía cạnh này, đứa con đuổi mẹ
ra khỏi nhà ngày cuối đời đã “thua toàn diện” khi chà đạp lên đạo lý làm
người, chà đạp lên phong tục tập quán của dân tộc.
Có pháp luật nào bảo vệ những đứa con
bất hiếu?. Bà mẹ đã qua đời, nay thắng kiện hay thua kiện thì với người
chết cũng chẳng có nghĩa lý gì. Điều quan trọng là người ta mong chờ vào
sự công minh của pháp luật, sự chiến thắng của đạo lý để cuộc đời không
còn những bà mẹ khác chết không nhắm được mắt vì những đứa con không
tim. Người ta cũng có quyền đặt câu hỏi: Trách nhiệm của các cấp chính
quyền địa phương này ở đâu trông vụ án băng hoại đạo đức, xôn xao dư
luận này?.
|